“Mình sẽ quay trở lại trời Tây vào một ngày nắng đẹp hoặc tuyết trắng nào đấy để ngắm nhìn phong cảnh nơi đấy nhưng có lẽ chưa phải bây giờ”.
Hôm nay lại như bao ngày khác mình trở về nhà và thấy sự mệt mỏi hiện lên một số gương mặt quen thuộc. Vì cuộc sống ở nhà theo mọi người là quá mệt mỏi và mình thì không chịu nghe lời. Nhiều người nói mình không muốn sướng. Và vì nhiều lý do. Dù sao thì mình cũng có rất nhiều dự định muốn thực hiện chính tại nơi được sinh ra như thế này nên bây giờ phải nói thế nào nhỉ, chắc là “khổ quen rồi, sướng quá không chịu được đâu”. Mình sẽ quay trở lại trời Tây vào một ngày nắng đẹp hoặc tuyết trắng nào đấy để ngắm nhìn phong cảnh nơi đấy nhưng có lẽ chưa phải bây giờ.
Lý do mình viết blog này, thực sự muốn truyền tải một thông điệp tới…càng nhiều người càng tốt. Rằng ở đâu cũng sẽ như vậy cả thôi, nó hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người. Mọi người ở “Tây” hay ở “Ta”, kết hôn hay còn độc thân, giàu có hay là “nghèo bình thường” thì miễn người ta thấy vui là được. Nhiều lúc, ví dụ như bây giờ, mình đang thấy rất vui và hào hứng, vậy thì chỉ mong ít nhất những người xung quanh, đừng chỉ vì những ý kiến chủ quan của mỗi người mà khiến mình phải đánh mất luôn cả niềm vui mà bản thân mãi mới tìm thấy được…
Trong suốt hơn 2 năm về nhà, mình hỏi bản thân đến cả chục lần, có thật là đã về nước rồi không? Nếu giấc mơ của hàng chục ngàn người là “thoát ly” khỏi cái đất nước này thì mình về làm gì nhỉ? Xây dựng đất nước à? Xa xôi thế, chắc chẳng đến lượt đâu. Hay là đi học thạc sĩ? Hay là thế này? Hay là thế kia? Thôi kệ, mình quyết định dành thời gian trải nghiệm, làm việc, học tập trên chính quê hương của mình và nhận thấy rằng cuộc sống này đâu đến nỗi tệ như mọi người vẫn nói. Mình có dẫn chứng mấy câu chuyện ở dưới đây:
Câu chuyện thứ nhất: Cô chú hàng xóm
Không những ở cùng một tòa chung cư mà còn ở cùng một tầng nữa nên do chơi thân với bố mẹ, hai nhà vẫn qua lại rất thân thiết, thỉnh thoảng tổ chức ăn uống chung. Chú “hàng xóm” này hầu như tối nào cũng qua chơi với bố. Cô chú ấy quan tâm đến bố mẹ mình chẳng khác nào anh chị em ruột. Nhiều lúc mình cũng biết là bản thân thực sự vô tâm và không giỏi trong khoản quan tâm chăm sóc bố mẹ thì chính cô chú ấy lại giúp động viên bố mẹ phần nào. Thực sự ngoài bố mình ra thì chú ấy cũng tuyệt vời chẳng kém. Thường thì mỗi người có một ưu thế riêng. Mình nói với vợ chú ấy là: ” Cháu thấy chú nhà cô là tuyệt vời nhất rồi đấy. Thực sự là cháu rất ít khi gặp được một người đàn ông Việt Nam nào như chú ấy, lúc nào cũng làm chủ mọi tình huống…” Nếu chú ấy biết chú ấy phải lái xe thì nhất định sẽ không để mình bị say rượu. Cơ bản là vì chú ấy cũng không uống được nhiều rượu và cũng chẳng thích uống rượu hay tụ tập chỗ đông người. Vợ chú ấy nói là “Điều này thì cô đồng ý, nhưng nếu thỉnh thoảng chú nhà cô mà được như bố cháu, ăn nói nhẹ nhàng hơn thì tốt quá rồi…” Nhưng tất nhiên, chẳng có ai là hoàn hảo cả. Mình thích cô chú ấy ở nhiều khía cạnh dù là trong việc duy trì cuộc sống hôn nhân hay trong vai trò dạy dỗ con gái. Đặc biệt là đối với “cô hàng xóm” này, lúc nào mình cũng coi cô ấy là một người bạn lớn, ngoài sở thích về thời trang, thỉnh thoảng hai cô cháu ngồi tâm sự và động viên nhau, dù cuộc sống nó có khó khăn như thế nào thì vẫn nên tiếp tục suy nghĩ tích cực hơn về cuộc sống.
Câu chuyện thứ hai: Bạn thực tập sinh
Có những thời điểm mình nghĩ, hay là chuyển vào Sài Gòn sống nhỉ nếu ngoài Hà Nội này ngột ngạt như thế? Xong rồi nghĩ lại, Sài Gòn hay Đà Nẵng, Mỹ, Anh, Úc hay Phần Lan… thì giải quyết được cái gì? Mình không thích chạy trốn kiểu đấy. Cũng chẳng phải mình cố gắng cứng đầu cứng cổ làm gì. Nhưng không phải sao? Chỉ cần mình thấy ổn là được. Thì ngày hôm nay, mình lại gặp lại một cô “em gái”. Bạn này trước đây do chính mình nhận làm thực tập ở công ty đang làm. Em ấy tốt nghiệp từ một trong những trường đại học danh tiếng bậc nhất Việt Nam và đã từng nuôi dưỡng niềm đam mê “Big Four”, nhưng không hiểu lý do gì lại đầu quân vào thực tập một công ty “bé” như công ty mình. Bây giờ em ấy lớn hơn nhiều rồi, được đào tạo để trở thành “cán bộ nguồn” từ một trong các chương trình đào tạo “danh giá nhất của ngành ngân hàng, em ấy nói là: “Em thấy có nhiều cái không ổn, em chỉ cố gắng để không bị cuốn vào vòng xoáy của những người có cùng hướng suy nghĩ theo lối mòn. Nhiều lúc em cũng nghĩ là sẽ bỏ cuộc, nhưng em nghĩ là em không nên từ bỏ chỉ vì em chán, như thế thì không đáng, ít nhất em cũng phải đạt được một thành tựu gì đấy trong chương trình đào tạo này vậy nên em sẽ không bỏ cuộc đâu…”.
Câu chuyện thứ ba: Lớp học viết Tiếng Anh của thầy Nam (Mr Nam’s writing class)
Thầy Nam này thì mình nói thật là chưa gặp bao giờ. Nhưng nghe học trò của thầy ấy kể lại và mình cũng thấy ngưỡng mộ vì chẳng mấy khi gặp được mấy người cá tính. Nghe nói thầy này học ở Mỹ về, ngoài việc dạy Tiếng Anh thì còn dạy học sinh uống rượu bia và đi club… Nói cho vui vậy thôi, anh này chắc chắn là thích pha chế rượu và đồ uống nên thỉnh thoảng có truyền lại một số bí kíp để truyền lại cho học trò, đặc biệt là các bạn đang học tiếng Anh để rồi “đem chuông đi đánh xứ người”. Vì không rõ về tiểu sử của thầy này lắm nên không dám bàn bạc gì nhiều nhưng với những người thay vì được xuất hiện trên TV và kiếm được bội tiền từ những chuyến đi quay phóng sự lại dành thời gian ngồi sửa mấy bản sơ yếu lý lịch của “bọn sinh viên” xong ngồi hướng nghiệp cho bọn trẻ – những cái chẳng có liên quan đến công việc của thầy thì cũng chẳng có mấy người…
Câu chuyện thứ tư: The Note Coffee – Post-it Love
Mình biết anh Tiến với chị Huyền từ trước cái ngày tận thế. Nói như vậy là vì hồi đấy hai anh chị ấy đang tìm kiếm các đối tác và nhà cung cấp để mở một quán cà phê và bánh ngọt và muốn mở cửa đúng vào 21/12/2012 (mỗi tội là đến lúc mở thì bị chậm hơn so với dự kiến nên có thể coi là may mắn sống sót sau ngày tận thế). Nói đến đây thì chắc phải đi xin lỗi hai anh chị ấy vì ban đầu do không biết ý tưởng kinh doanh cụ thể ra sao nên cứ nghĩ trong đầu là “chắc chẳng có gì đặc biệt đâu”. Xong đến lúc anh chị ấy mở The Note ra rồi, mình thực sự rất chi là…thích cái quán đấy 😦 Thế nên là cứ mỗi lần có bạn từ đâu xa đến là mình lại đưa vào Note. Một phần vì nó nằm ngay tại trung tâm thành phố (Hà Nội Km0), và một phần nữa là, khi vào đến đây rồi, người ta thấy yêu Hà Nội hơn. Mình thích làm cho người ta yêu Hà Nội – nơi mà mình đang sống, và kể cả sau này có không sống ở đây nữa thì mảnh đất nào cũng đáng được yêu. Mình nghĩ thế. Nếu ai chưa có cơ hội ghé qua The Note Coffee, 64 Lương Văn Can, Hà Nội thì mọi người ghé qua thử xem nhé. Quán này không lớn, nếu không muốn nói là nhỏ xíu, có 3 tầng. Đồ uống cũng không thua kém bất kỳ quán cà phê nào tại Hà Nội mà dịch vụ thì cứ phải nói là… tốt hơn nhiều. Phần đa ai cũng nói được cả Tiếng Anh và đặc biệt là ai cũng biết cười mới sợ chứ. Rất nhiều người thích đến đây để “trút bầu tâm sự” qua những dòng Note đủ sắc màu mà thỉnh thoảng đọc cũng thấy hơi sến nhưng mà nhìn chung là vui và thấy đẹp. Nhiều người còn biết đến “Note” qua các hoạt động “1 giờ học tiếng anh” tại câu lạc bộ Tiếng Anh thứ Hai hàng tuần tại đây hay các buổi dọn vệ sinh quanh khu vực Bờ Hồ vào các buổi sáng cuối tuần. Mình tin chắc là “Note” không chỉ đặc biệt với mình mà còn với rất nhiều người nữa.


Câu chuyện Tòhe: Chuyện của những người lớn thích làm trẻ con!
Nếu có ai đã từng đọc “Hoàng Tử Bé” thì sẽ biết được Antoine de Saint Exupéry đã cẩn thận đặt lời tựa cho cuốn sách của mình là “Viết cho những người lớn từng là trẻ con”. Mặc dù thoạt nhìn câu chuyện này không khác gì một cuốn sách thiếu nhi có hình minh họa kể về cậu bé tóc vàng du hành qua các vì sao, đi tìm kiếm một người bạn và ý nghĩa thật sự cho cuộc đời mình. Sau khi đi qua các hành tinh và cảm thấy mệt mỏi với việc gặp gỡ quá nhiều “người lớn” vì họ rất kỳ lạ. Người lớn có lúc là một ông vua trên một hành tinh nên luôn cho rằng quyền lực của mình là tuyệt đối. Người lớn đôi khi thật hợm hĩnh chỉ nghe được những lời tán tụng mình. Người lớn được quyền uống rượu nên uống để say, uống để quên, quên là mình xấu hổ, xấu hổ vì mình đã uống rượu. Thật là một vòng luẩn quẩn. Tự làm khổ chính bản thân mình. Người lớn là một doanh nhân luôn cho mình là người bận rộn, hàng ngày ông đếm những vì sao và cho rằng chúng là của mình. Người lớn đôi khi là một nhà địa lý, luôn tự cho rằng mình biết tất cả mọi thứ nhưng thật ra lại chẳng biết gì. Bởi lẽ, “nhà địa lý quá quan trọng để đi đây đi đó, ông ta không bao giờ rời khỏi bàn làm việc”.Người lớn luôn cho rằng mình biết tất cả mọi thứ thế nhưng “Những người lớn chẳng bao giờ tự họ hiểu được cái gì cả, và thật là mệt cho trẻ con lúc nào cũng phải giải thích cho họ”.
Từ nãy đến giờ mải mê kể chuyện Hoàng Tử Bé mà chút nữa quên luôn chuyện Tòhe. Chuyện Tòhe cũng đơn giản và dễ hiểu thôi. Chuyện là anh Nguyên và chị Ngân nhà nọ mặc dù lớn rồi có đến hai đứa con (nếu lấy tuổi hai bạn trẻ cộng vào cũng được đến tính bằng một đứa tuổi “teen” rồi) nhưng không lo làm chuyện người lớn mà suốt ngày đi sưu tập tranh của bọn trẻ con xong rồi mang đi in ấn thành sản phẩm rồi đi bán. Một lần nọ khoảng hơn 2 năm về trước bị mình bắt gặp ở Tô Ngọc Vân vì mở cửa hàng ngay gần công ty mình. Mình có chụp ảnh để làm bằng chứng về sự “rảnh rỗi” của hai người này và cả một nhóm người thích làm trẻ con kia nữa.


Thực ra mình nói vậy thôi chứ các “cán bọ” của Tòhe ko rảnh như thế đâu. Để đạt được thành quả như bây giờ, là một trong những doanh nghiệp xã hội lớn nhất Việt Nam, các anh, các chị, các bạn ấy đã đi trực tiếp tới các địa phương và phối hợp với các nhóm tình nguyện tổ chức các lớp hướng dẫn sáng tạo cho các bạn trẻ em tại trung tâm khuyết tật, mồ côi hoặc các bệnh nhi mắc bệnh hiểm nghèo tại các bệnh viện để các em có cơ hội vui chơi và giao lưu. Các tác phẩm của các em sau này được các nhà thiết kế của Tòhe chọn lọc và sử dụng để in lên các sản phẩm như quần áo, phụ kiện và 1001 thứ mà các đồng chí ấy nghĩ ra được.
Mình thì yêu Tòhe chắc chỉ kém các anh chị và các bạn kia một tí thôi vì mình mới biết Tòhe được hơn 2 năm. Ban đầu lúc mới vào đấy nói thật là chẳng mua được gì mặc dù nhìn thấy cái gì cũng hay hay với tinh thần 100% hồn nhiên nhưng mà tính thực tiễn thì không cao. Về sau Tòhe cũng biết được điều này nên không ngừng điều chỉnh và đổi mới. Hậu quả là mình vừa là đối tác lại vừa thành khách V.I.P của Tòhe lúc nào không hay. Bị đánh giá là một trong những đứa “cuồng’ Tòhe, mình chắc chắn mình là một trong số ít các khách hàng có một bộ sưu tập các sản phẩm của Tòhe không hề nhỏ.


Nhưng tại sao lại là “Tòhe” nhỉ? Ngày xửa ngày xưa, người Việt Nam mình cứ nhắc đến tò he là nghĩ đến một loại đồ chơi dân gian truyền thống cho trẻ em được làm bằng bột gạo và phẩm màu tự nhiên mà sau khi CHƠI xong các em có thể ĂN được. Nhận thấy ý nghĩa của đồ chơi này rất gần với ý nghĩa của dự án đó là vừa tạo cơ hội cho các bạn nhỏ vui chơi vừa giúp các em hưởng lợi từ các hoạt động vui chơi từ chính các thành quả sáng tạo của mình, cái tên “Tòhe” cũng chính vì vậy được sử dụng để trở thành tên dự án và đồng thời trở thành tên thương hiệu cho dòng sản phẩm đặc biệt này.
Mình thực sự rất cảm ơn Tòhe vì còn quá nhiều điều cần học hỏi từ doanh nghiệp xã hội này. Cảm ơn “chủ tịt” Nguyên, “dám đốc” Ngân, “cán bọ” Ngọc, “cán bọ” Loan và tất cả các “cán bọ” Tòhe vì đã mang đến một sân chơi mới sáng tạo và bổ ích cho các bạn trẻ con và cả trẻ lớn như mình hoặc hơn mình nữa. Đối với các bạn theo học ngành kinh tế, các bạn có thể dành chút thời gian nghiên cứu về khái nghiệm về “các dự án kinh tế sáng tạo” (trong Tiếng Anh là “Creative Economy” từ các doanh nghiệp tương tự như Tòhe, sẽ thấy thú vị lắm đấy.


Câu chuyện Tòhe của mình vẫn chưa kết thúc mà mình bỗng nhận thấy là mình đã viết quá dài, đến tận 5 câu chuyện khác nhau rồi mà vẫn còn vài câu chuyện nữa để kể. Nói tóm lại là, cuộc sống này nó vẫn đẹp và công bằng trên một khía cạnh nào đấy. Người ta vẫn nói là có hai cách để suy nghĩ về cuộc sống này, một là sẽ chẳng có điều kỳ diệu nào xảy ra trên thế giới này, hoặc hai là, bất kỳ điều gì xảy ra trên thế giới này đều là những điều kỳ diệu. Mọi người cùng suy ngẫm nhé. Còn dưới đây là đoạn kết trong Hoàng Tử Bé:
“Mỗi người đều có các ngôi sao của riêng mình. Với người đi xa, chúng là sao dẫn đường. Với một số người, chúng chẳng khác gì những đốm sáng. Với những ai thông thái, chúng là các vấn đề. Với vị thương nhân, chúng là một kho báu. Nhưng tất cả các ngôi sao đó đều câm lặng. Chỉ riêng chú sẽ có các vì sao không ai có được… Ban đêm khi chú nhìn trời, vì có cháu sống trên một ngôi sao nào đó, vì có cháu cười trên một ngôi sao nào đó, cho nên với chú, tất cả các ngôi sao đều cười. Riêng chú sẽ có các ngôi sao biết cười“.
Ngày hôm nay, sau khi chứng kiến những vẻ mặt lo âu, mệt mỏi kia, mình quyết định không giải thích gì thêm nữa và sẽ để thời gian trả lời. Cũng chẳng lâu nữa đâu. Vậy nên hiện tại vì có rất nhiều thứ để nói, nhưng không nói được gì nên ngồi nghe nhạc. Bài hát của ngày hôm nay là “Chiếc lá đầu tiên” của nhạc sĩ Tuấn Khanh, mình thích từng câu từng chữ trong bài này tuy nhiên có hai câu mà mình đặc biệt thích:
“Hỡi chiếc lá nào bay về trời, có gửi lời với tôi:
Hãy giữ lấy giùm tôi nụ cười, và đức tin ở con người”
Bản cover này mình cũng thích hơn bản gốc nữa. Chúc các bạn vui!
Nice Camellia, good to see you have finally found “your own voice.” Nothing is more natural and spontaneous than one’s own native language.
Keep it up.
LikeLike