Ước mơ đầu tiên của mình là trở thành ca sĩ. Từ năm khoảng 7, 8 tuổi gì đấy thì mỗi năm thay đổi ước mơ một lần. Bây giờ thì mình biết mình đang làm gì và muốn gì nhưng mà chẳng biết phải đặt tên cho cái nghề đấy là gì nữa. Nhưng dù làm nghề gì đi nữa thì cũng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần gần đến sinh nhật là lại muốn… làm ca sĩ, thực ra hơn cả việc muốn làm ca sĩ thì mình muốn hiểu về nhạc lý, muốn có người hướng dẫn luyện thanh và muốn có thể chơi giỏi một loại nhạc cụ nào đấy hơn. Hy vọng là không phải đợi đến già mới có cơ hội học... 🙂
Ngày xưa hồi mình làm cho một resort (khu nghỉ dưỡng) ở bên Úc tên là Club Med, nếu ai đã từng làm việc cho Club Med thì sẽ rất quen thuộc với mấy từ G.O; G.E hay G.M. Mấy đứa như mình được gọi là G.O, viết tắt của từ (Gentil Organisateur) được coi là các nhân viên đại diện của Club Med; G.E (Gentil Employé) thường là các nhân viên có thể hoặc là người bản xứ và thường tập trung ở khu vực ‘back of the house’ (khu vực phía sau) và G.M (Gentil Membre) là để chỉ các vị khách đến nghĩ dưỡng.
Điểm khác nhau chính giữa G.O và G.E là các bạn G.O mặc đến 7 bộ đồng phục khác nhau cho 7 ngày và mỗi tối lại được yêu cầu mặc trang phục theo mỗi chủ đề khác nhau. Các G.Os thường làm việc vất vả hơn và cũng đồng nghĩa với nhiều quyền lợi hơn. Ngoài 8 tiếng làm việc (vất vả theo từng bộ phận) thì thông thường các G.Os sẽ có khá nhiều các nhiệm vụ khác nhau. Nếu như các G.Es chỉ làm việc hết giờ rồi đi về thì G.Os làm việc xong rồi thì còn có rất nhiều các hoạt động khác nữa. Một trong những đặc điểm rất đặc biệt của Club Med so với tất cả các khu nghỉ dưỡng khác đó là văn hóa của Club Med. Các G.Os của Club Med ngoài những công việc chính ở các bộ phận như thể thao, ẩm thực, spa, buồng phòng, lễ tân thì ai cũng sẽ có chung một “công việc” buổi tối đó là chia sẻ các trải nghiệm trực tiếp cùng các G.Ms.

Club Med theo mình được biết là khu nghỉ dưỡng duy nhất trên thế giới để nhân viên ngồi ăn trực tiếp cùng khách hàng và tìm hiểu về trải nghiệm của khách hàng khi nghỉ dưỡng tại đây. Vào 8h tối thì gần như tất cả các G.Os sẽ trở thành ngôi sao trên sân khấu vì tối nào cũng sẽ có các buổi biểu diễn khác nhau theo từng chủ đề. Nói là gần như tất cả tức là có một số G.Os không thể tham gia trực tiếp vì làm ở bộ phận ẩm thực nên thường phải ở lại nhà hàng khá muộn và rất hiếm khi tham dự các buổi biểu diễn. Mình thích các buổi biểu diễn từ đầu đến …gần cuối. Nói vậy vì kết thúc buổi biểu diễn đã từng là nỗi ám ảnh của mình vì ai cũng phải nhảy theo một vũ điệu kỳ quoái mà được gọi là “crazy sign”, mỗi người có thể nghĩ ra một “crazy sign” khác nhau và mọi người sẽ thực hiện theo điệu nhảy đấy. Hồi đấy mình ghét trò này vì thấy cứ ngớ ngẩn sao ấy, bây giờ thì đỡ hơn một tí vì nghĩ lại nhiều lúc cũng thấy vui. Có một lần mình không phải làm tối nên ngồi xem biểu diễn, xong đến giờ có cái “crazy sign” đấy, mình không kịp trốn nên cứ bị kéo lại, nhưng mình cố gắng từ chối vụ nhảy nhót đấy thế là bị hai bạn G.Os khác phê bình là mình không làm việc hết mình.
Nói chung là mình hơi bị bực mình vì cái lời phê bình đấy vì mình biết mình là một trong những đứa làm việc vất vả hơn ai hết, chỉ có điều là hình như đây không hẳn là văn hóa của mình. Thôi chẳng cãi nhau với họ nữa, dù sao họ cũng chẳng phải sếp của mình, nhưng mà vẫn bực. Chắc tại khác văn hóa.
Mà đúng là khác văn hóa ấy. Hồi đấy cứ khoảng 3 tuần hoặc 1 tháng một lần là ở đấy lại tổ chức một cái “G.O meeting”, lúc đấy tất cả các G.Os mới sẽ đứng lên giới thiệu bản thân xong lại bị yêu cầu…nhảy nhót 😦 Hôm đấy đến lượt mình, mình nói với bạn Chief of Village (General Manager) là mình hát có được không và may quá bạn ấy đồng ý. Hồi đấy mình vẫn xì-teen nên mình hỏi các bạn ấy có biết “High School Musical” không. Sau đó mình bắt đầu:
“Na na na na
Na na na na yeah
You are the music in me
You know the words “Once upon a time”
Make you listen
There’s a reason…”
Rồi có một buổi tối đến vụ phải hát thì các bạn G.Os kia có vẻ ít người hào hứng, lúc đấy thì sao không có ai thể hiện hết mình đi. Thế là mình lên hát, mình nhớ mình lên hát vài lần. Một trong những lần mình nhớ nhất là hôm đấy hát “Oops I did it again” – Britney Spears. Thực ra đấy là lần đầu tiên hát bài đấy nên chẳng hiểu hát hò như thế nào, chỉ biết lúc hát xong cái bạn hôm trước kỳ thị mình chạy ra ôm mình chặt một cái nói là “Well done darling, I’m so proud of you”. Mình chỉ nói là không có gì đâu, chỉ là mỗi người có một cách thể hiện khác nhau thôi. Nhất định sẽ có một lần nào đấy mình sẽ viết một bài tiếng Anh về chủ đề này, để nói cho bọn Tây nó hiểu là ngôn ngữ cơ thể không phải sở trường của người châu Á.

Ước gì hồi đấy có ai quay phim chụp ảnh cảnh đấy, thế mới biết nó vô giá như thế nào. Thôi hôm nay quyết định sẽ ngồi nghe mình hát, kỉ niệm lần đầu tiên đi thu âm khoảng 10 tháng trước. Bài hát này lấy cảm xúc từ chuyến đi công tác Đà Nẵng. Hôm đấy đứng ở bờ biển một mình đợi chị đồng nghiệp xong nhìn thấy cảnh hai bác lớn lớn tuổi ngồi với nhau rất tình cảm thế là bị ám ảnh đến hôm về đến Hà Nội. Sau đấy nhân dịp cậu bạn mở phòng thu thế là thu âm thử luôn. Bài này vẫn còn nhiều lỗi nhưng mặc kệ đi, hy vọng nếu đi thi Vietnam Idol chắc vẫn được đi gửi xe.