Ordinary. Trite. Childish

Hôm nay là một ngày tâm sự về phim Hàn Quốc và lan man về phim truyền hình từ hồi thơ bé nhân ngày não bỗng dưng không muốn hoạt động sau khoảng 12h trưa thứ 6. Hôm nay thực sự thấy không muốn để não phải hoạt động. Ai kêu nghĩ ra lắm thứ quá làm chi xong giờ mình không làm thì chẳng có ai làm cho. Đúng là một vòng luẩn quẩn.

Tiếp tục với chuyện phim ảnh. Có lẽ so với mặt bằng chung thì khi lớn lên mình là một đứa ít coi phim hơn mọi người khá nhiều, cũng ít khi đến rạp chiếu phim. Vì mình cũng ít khi đi hẹn hò, mà đối tượng hẹn hò của mình, trừ hồi còn học cấp 3 ra thì hình như chẳng có ai có sở thích này nên có vẻ như lúc nào mình cũng không quen ai để có thể hẹn-hò-theo-kiểu-các-cặp-đôi-bình-thường.

Hồi bé thì khác. Khi còn bé ơi là bé thì kỉ niệm của mình là hay theo dõi mấy bộ phim truyền hình khoa học viễn tưởng kiểu: “Thế giới bí mật của Alex Max”, “Cô gái đại dương”, Khinh Khí Cầu Của Giáo Sư, Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên. Lớn hơn chút xíu thì có mấy phim “thiên thần” kiểu rất chi là Mexico trong đó có “Luz Clarita – Thiên thần bé nhỏ”“Nhật ký của Daniela”. Sau hồi này thì là “Cô gái rô-bốt”, “The X-File”. Ngoài ra mình còn là fan cứng cực kỳ cứng của Pokemon. Đúng là ngày xưa có mỗi cái TV làm trò tiêu khiển.

Ngoài ra, thì từ hồi có làn sóng Hallyu du nhập sang Việt Nam, mình cũng biết đến hết mấy bộ phim từ hồi Anh Em Nhà Bác Sĩ, Mối Tình Đầu, Xúc Cảm, Cảm Xúc, Thành Thật Với Tình Yêu, Trái Tim Mùa Thu, Bản Tình Ca Mùa Đông và Tình Yêu Trong Sáng. Tóm lại là vì lớn lên mà xung quanh toàn mẹ, dì và hai chị gái 8x nên mình cũng coi phim cùng các bà, các mẹ và các chị.

Lớn hơn nữa rồi, mình chỉ coi phim ca nhạc teen teen kiểu “High School Musical”, “Begin Again” hay “A star was born” hoặc mấy phim hài hài mà không phải động não kiểu “How to lose a guy in 10 days” hay “Definitely Maybe”. Nhân tiện là mình rất thích anh Ryan Reynolds. Già hơn chút xíu, mình chỉ coi phim hoạt hình. Công chúa Disney ưa thích của mình là Bell trong người đẹp và quoái vật. Mình không thích Cinderella, chẳng hiểu sao không thích. Mình thích kiểu Vua Sư Tử, Coco, Zootopia và thích nữ hoàng Elsa trong Frozen. Nếu mình là trẻ con thì sẽ tranh làm Elsa.

“Ordinary. Trite. Childish”, câu này dịch sang Tiếng Việt là “Tầm thường – Kịch tính – và Trẻ con” mình mượn trong bộ phim Thế Giới Họ Đang Sống (Tên Tiếng Anh: Worlds Within). Đây là một trong những bộ phim mà mình khá ưa thích. Một phần vì thích Song Hye Kyo và hồi đấy cũng thích cả anh Hyun Bin nữa. Nhưng không hiểu sao giờ mình chẳng thích cả Hyun Bin, mặc dù mọi người khuyên là nên coi The Crash Landing On You – tên Tiếng Việt là Hạ Cánh Nơi Anh. Chị gái mình cứ nói đi nói lại là hay hơn phim Hậu Duệ Mặt Trời nhiều. Tóm lại là mình không muốn coi thử, vì có thể thử xong rồi sẽ thích xong lại mất công coi đi coi lại. Còn nếu không coi thì thôi, vì không biết và không trải qua thì lấy đâu ra cảm xúc nhỉ?

À thực ra còn có cả phim Trung Quốc, cổ trang các kiểu, kể ra tuổi thơ của mình cũng hơi dữ dội và lớn lên cùng những bộ phim. Thỉnh thoảng hát mất bài tiếng Hoa như sự thật mà hát xong chẳng hiểu mình hát cái gì. Về phim Trung Quốc thì lớn lên chắc chắc phải kể đến Bao Thanh Thiên, Tôn Ngộ Không, Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Thiên Long Bát Bộ. Mình không coi Thần Điêu Đại Hiệp nhưng vẫn biết Dương Quá và Cô Cô Long. Sau đấy thì là loạt phim của nữ văn sỹ Quỳnh Giao – series Hoàn Châu Cách CáchTân Dòng Sông Ly Biệt. Ngoài ra nữa thì cũng có vài bộ phim TVB kiểu “Gia Hảo Nguyệt Viên” và phim Đài Loan thì không nhớ nổi tên, chỉ biết toàn phim dài và không bao giờ kết thúc.

À còn nữa, có một phim Singapore mà mình đã theo dõi và rất sợ, đó là “Cánh chim cô đơn giữa biển người”, bây giờ hỏi vì sao sợ thì không biết vì không còn nhớ nữa, nhưng hình như là vì có ma đó.

Ngày xưa chắc hồi đỉnh điểm của sự thích phim Hàn Quốc là Trái Tim Mùa Thu. Hồi đấy còn đọc rất nhiều báo chí và hay đi sưu tập ảnh. Thực ra ảnh là các chị sưu tập thôi, hồi bé mình đâu có mua được mấy cái đó, nhưng mình có một nhớ rất là dai dẳng. Có một đoạn giới thiệu về bộ phim Trái Tim Mùa Thu mà mình vẫn nhớ như thế này: “Đọng lại trong bạn, là tình yêu trong trẻo, qua sự diễn xuất chân thực của một thế hệ trẻ diễn viên Hàn Quốc mới, đẹp đến nỗi khiến chúng ta phải xao lòng. Đó chính là những gì được thể hiện qua bộ phim Trái Tim Mùa Thu, phát sóng lúc 21:00 giờ trên kênh VTV1”.

Hồi đấy mình cũng thích anh Won Bin lúc đóng phim cùng Song Hye Kyo xong về sau hết thích vì thấy chẳng có phim nào anh ấy đóng xuất sắc hơn.

À mà có lẽ mình hiểu tại sao mình không thích Hyun Bin nữa rồi. Giống như cái cách mình đã từng rất là thích Song Joong Ki, khi còn đóng phim và còn là một đôi với Song Hye Kyo. Thì ra là vì mình thích Song Hye Kyo hơn cả hai anh chàng kia và mong cô ấy được hạnh phúc. Suy cho cùng, không phải vơ đũa cả nắm, nhưng chẳng phải phần lớn những người con trai đều tầm thường, đôi khi có chút kịch tính nhưng về cơ bản vẫn là trẻ con không?

Ảnh này do chị Hoàng Anh chụp, bị mất cái khuyên tai xinh đẹp kia. Hình như mình bị mất hơi nhiều trang sức và tiền bạc trong cái năm này thì phải, may là người thì (trộm vía) vẫn nguyên vẹn.

One thought on “Ordinary. Trite. Childish

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s