
Mình định viết tặng anh Phúc một bàn post từ hồi tháng 11 hôm sinh nhật anh, nhưng rồi cứ việc này đến việc khác xong lại lười và quên mất. Chủ đề mình định viết hồi tháng 11 là khi bạn thành công và nổi tiếng thì lời nói của bạn sẽ dễ được tin tưởng hơn và việc thực hiện những gì mình muốn có vẻ sẽ dễ dàng hơn. Nhưng mình nghĩ chỉ cần tìm một ngày trong khoảng thời gian Tết đến xuân về thì cũng vẫn thể hiện được nội dung mà mình muốn. Vì hôm nay là 30 Tết nên mình sẽ nhất định không để qua năm mới nữa.
Người ta nói rằng mọi việc xảy ra trong cuộc sống này đều có lý do của nó, như việc gặp gỡ một ai đó, hay việc bạn có thể trở thành bạn, thành người yêu, hay ngay cả việc chia tay một ai đó đều có lý do chính đáng. Hồi tháng 6/2020, khi dịch bệnh có dấu hiệu được kiểm soát tốt và du lịch quay trở lại, mình đã quyết định dành thêm thời gian để tập trung vào marketing để tiếp tục xây dựng hình ảnh và quảng bá cho TUI BLUE Nam Hội An – khu nghỉ dưỡng mà mình đang phụ trách kinh doanh. Lần hợp tác này là công việc còn dang dở với Ban Khoa Giáo VTV2 sau nhiều lần hứa hẹn mà chưa thành. Lần này VTV2 dự kiến sẽ xây dựng một chương trình truyền hình thực tế thông qua việc mời một nhân vật trải nghiệm tới tham quan một địa danh mà còn ít người biết đến ở Tỉnh Quảng Nam và qua đó giới thiệu thêm về tiềm năng phát triển du lịch của vùng đất này. Ban đầu, mình được thông báo là nhân vật trải nghiệm là một nhân vật khác, nhưng do một số thay đổi, mình được thông báo rằng nhân vật trải nghiệm là MC Dương Hồng Phúc. Mình được hỏi là có biết anh Phúc không, mình trả lời ngay, MC Hồng Phúc thì … ai-mà-chẳng-biết. Có lẽ một phần là vì anh cũng xuất hiện nhiều trong các chương trình của đài truyền hình Việt Nam, mà ngoài Bắc thì mình không xa lạ chút nào, mặc dù bản thân anh Phúc thì là người miền Nam. Mặc dù vậy, mình cũng đã dành thêm một chút thời gian để tìm hiểu về nhân vật này để coi có thể kết hợp như thế nào thì phù hợp. Mặc dù không cố ý nhưng nhiều khi mình phải khẳng định rằng bản thân con người mình khá là mâu thuẫn và có khá nhiều định kiến. Mình không thích mấy cái vỏ bọc hào nhoáng của giới văn nghệ sĩ và mấy người chạy theo tiền bạc và danh vọng quá nhiều, cũng có lẽ vì vậy mà trong suy nghĩ cũng có phần tiêu cực khi tiếp xúc với những người của công chúng. Anh Phúc cũng không ngoại lệ, mình “Google” anh Phúc coi kết quả tìm kiếm sẽ ra bao nhiêu cái nhà lầu, xe hơi, nhưng xong rồi khá bất ngờ vì kết quả khác hoàn toàn với suy nghĩ.
Lần đầu tiên gặp anh Phúc là ở sân bay Đà Nẵng, cảm nhận chung là rất thân thiện, ăn mặc bảnh bao, trẻ trung, năng động và quan trọng nhất là phù hợp với hình ảnh nhân vật trải nghiệm mà mình đang tìm kiếm. Mình còn thấy là ông anh này có phần hơi ‘tăng động’ vì cứ nói cười, chụp hình, quay phim không ngừng nghỉ. Mình đã nghĩ trong đầu là chắc chỉ được một lúc thôi, vì mới đến nên hào hứng như vậy. Nhưng sau gần 5,6 ngày trời làm việc ròng rã, thấy anh ấy vẫn miệt mài làm ngày làm đêm, vẫn làm việc, vẫn vui cười cùng đoàn làm phim. Nhiều lúc có thấy mặt hơi mệt nhưng mình vẫn cảm thấy có nhiều năng lượng tích cực và thực sự điều này làm mình thay đổi suy nghĩ khá nhiều về người-nổi-tiếng. Có lẽ những điều mình nghĩ không phải như mình vẫn nghĩ. Gặp được anh Phúc và biết thêm những câu chuyện mà anh và vợ anh là chị Quỳnh Phượng đã cùng nhau vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất và việc gia đình họ lúc nào cũng xuất hiện vui cười niềm nở trước công chúng thực sự làm cho mình cảm thấy có nhiều điều phải suy nghĩ, liệu rằng những khó khăn mà mình đã vượt qua từ trước đến giờ có đáng để mang ra so sánh?

“Năm nay anh xác định là cho nó qua luôn, nghĩ thế cho đỡ nhức đầu em ạ”. Anh Phúc nói thế khi được hỏi về tình hình dịch bệnh đã có ảnh hưởng như thế nào đến anh. Chương trình đóng máy vào cuối tháng 6, cả nước lại đón thêm một đợt bùng dịch mới do COVID-19 gây ra. Mình chỉ biết thầm cảm ơn là cũng may là đoàn làm phim đã đóng máy, trong tay cũng có cơ số các videos và hình ảnh có thể sử dụng lâu dài. Anh Phúc nói lần sau nếu có cơ hội quay lại anh sẽ mời gia đình cùng đi.

Tháng 12 vừa rồi khi dịch bệnh có vẻ đã được kiểm soát, mình đã nghĩ ngay đến việc tiếp tục cộng tác cùng anh Phúc nên đã gửi lời mời anh và gia đình quay trở lại với vai trò là người dẫn chương trình cho Tiệc Gala Dinner Cuối Năm tại TUI BLUE Nam Hội An, ngoài ra anh và gia đình có thể nghỉ ngơi và tận dụng thời gian để sản xuất các hình ảnh, videos phù hợp. Lần này do có thêm nhiều thời gian để chia sẻ hơn và vì có thêm gia đình nên mọi người lại có thêm nhiều cơ hội tâm sự. Về bản thân mình mà nói thì mình tự thấy bản thân quá may mắn khi vẫn sống sót thành công qua cả một năm thực sự khó khăn, mình cũng chúc mừng anh Phúc, vì thực sự vẫn cảm thấy với 2020, anh Phúc đã “được” nhiều hơn là “mất”. Cái “được” ở đây là mức độ phủ sóng của anh tăng đáng kể, ít nhất là kể từ khi mình biết anh ấy, và ngoài ra là thành công của anh trong chương trình “Màu hạnh phúc’ để gây quỹ cho các bé ở bệnh viện nhi đồng II có dịch tật tim bẩm sinh. Mình có nói là em thấy làm nghệ sĩ thật buồn, em thấy bọn anh quá vất vả, như cái guồng quay không có hồi kết. Anh Phúc thì nói là, nỗi buồn này cũng không phải riêng anh đâu, giới nghệ sĩ ai cũng thế, mất show, mất tiền, bao nhiêu dự định và kế hoạch. Cái khổ nhất của giới nghệ sĩ bọn anh không phải là sợ nhiều việc, sợ vất vả, mà là sợ…không có gì để làm, không những là không có tiền, mà còn là bị khủng hoảng tâm lý, vì mình đã quá quen với việc phải làm, phải đi, phải diễn và phải có khán giả…”.
Mình vẫn luôn tự cảm thấy bản thân là một người hết sức vô tâm. Hồi tháng 12 vừa rồi cũng là những ngày cuối cùng làm việc tại khách sạn cũ, mình trở về làm việc với một tâm trạng không quá hào hứng, vì đây là việc phải làm nên không có lựa chọn nào khác. Mình có thể kết thúc sớm hơn để nghỉ ngơi, nhưng nếu như vậy thì quả thật là không trọn vẹn. Cứ như vậy, như một người vô hồn, làm việc dựa vào lý trí và khả năng và nghĩ là kiểu gì cũng thành công và kiểu gì cũng xong. Thực sự mình đã không nghĩ quá nhiều về việc Tết đến xuân về.
31/12/2020
Gia đình anh Phúc đang di chuyển khắp các địa điểm tại khu nghỉ dưỡng, mình thấy kể ra cũng vui vì nhà anh này lúc nào cũng vui như Tết. Đúng tối ngày 31/12/2020, mình đã chuẩn bị một bộ trang phục phù hợp nhất có thể và di chuyển ra sảnh để đón khách, vẫn chưa thấy Tết đâu cho đến khi gặp được gia đình anh Phúc. Những ngày cuối của năm nên thời tiết ở miền Trung hơi se lạnh, anh MC của tôi mặc một bộ vest trắng vui cười niềm nở khi đang quay livestream: “Thưa quý vị, chỉ còn vài giờ nữa thôi là chúng ta sẽ nói lời tạm biệt với 2020. Phúc đã thấy không khí Tết tràn ngập tại đây…”. Hai anh em lại có thêm dịp “song kiếm hợp bích” trong một dự án lần đầu tiên mình có cơ hội làm, đó là việc tổ chức một phiên đấu giá tranh gây quỹ cho Operation Smile. Vậy mà cũng làm được nữa. Rồi cứ nhìn thấy anh Phúc thật sự chu toàn trong vai trò MC, bất kể chương trình là lớn hay nhỏ, anh tương tác cùng ban nhạc tham dự chương trình, cùng khách hàng và các bạn nhân viên. Đứa vô cảm như mình bắt đầu nhận ra, thật may là có anh Phúc nên ở đây có Tết.
Hồi tháng 1 vừa rồi mình cũng đã có những thay đổi nhất định trong công việc, chuyển qua chỗ làm mới nên cũng muốn thông báo với những đối tác thân thiết, trong đó có gia đình anh Phúc, vì mình cũng hứa với Chíp Sún là về Sài Gòn rồi sẽ hẹn cả nhà đi ăn. Nhưng có phải cứ muốn đi ăn là xong, mấy người ưa bận rộn này chỉ cần có cơ hội là sẽ kết hợp với công việc, mình và anh Phúc lại tổ chức một buổi tiệc tối gây quỹ từ thiện cho “Màu hạnh phúc” tại nhà hàng The Post Duck Kitchen. Mình đã mất 3 ngày để lên chương trình, mình đã nghĩ là không quá khó nên sẽ làm, cái video này là kết quả của một buổi tối suy nghĩ, sáng hôm sau thức dậy từ 5h sáng và ngồi suốt mấy tiếng để hoàn thiện. Buổi tối thì lại lung linh 🙂
Vậy đó, đây là những lời cuối cùng trong năm mới dành cho một người anh mà mình thấy rất yêu quý. Chúc anh chị, bé Chíp Sún và bé Ny một năm mới thật nhiều niềm vui và sức khỏe. Và vì yêu quý nên mình cũng mong anh chị sẽ có thêm cả những khoảng thời gian sống chậm lại chút xíu và đừng làm việc quá vất vả, vì những khoảnh khắc không đứng trước ống kính cũng quan trọng mà.


